Gái Gú Việt Nam

Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Phần 15: Sóng Tình
Cuộc họp “chấn động toàn quốc”

Hội trường lớn như một sân vận động, ánh đèn sáng trắng quét qua từng dãy ghế. Hơn trăm phóng viên chen chúc, máy quay hướng thẳng vào khán đài chính. Buổi họp giữa hai tập đoàn hùng mạnh: Tôn Thiên và Cửu Long về: “Dự án quy hoạch giải tỏa đền bù – tái thiết khu dân cư cao cấp” được phát sóng trực tiếp toàn quốc đang bước vào giai đoạn nghẹt thở.

Bên ngoài, hàng triệu người đang xem qua kênh truyền thông.

Nhưng chấn động nhất, là nguyên cái thị trấn ở vùng ngoại ô phía Nam – nơi nằm ngay tâm điểm quy hoạch.

Tại thị trấn… TV mở hết công suất, nhà nào cũng bật tivi lớn hết volume. Bà con bỏ cả nồi cá kho đang sôi, bỏ xưởng, bỏ chợ, bỏ cả mấy bộ bài đang chơi dang dở để ngồi tụm lại.

Riêng quán cà phê nhỏ giữa trung tâm thị trấn thì… đông như có ca sĩ nổi tiếng vừa ghé về làng.

Ai cũng căng thẳng đến mức uống cà phê mà… không nhớ là mình có bỏ đường hay chưa?

Một người trong quán nhìn màn hình rồi vỗ bàn cái rầm:

“Nè… nè coi kìa! Luật sư bên Cửu Long bẻ lại một câu mà bên Tôn Thiên không cãi nổi luôn!”

Cả quán ào ào:

“Trời đất ơi, sao lại yếu thế hơn vậy trời!”

“Thua một cái… là thị trấn mình coi như có tên trong lịch sử luôn đó!”

Ngay bàn phía sau có một đám ăn mặc kiểu dân chơi, tóc tai dựng ngược. Tụi nó cũng… nghiêm túc như triết gia:

“Ê ê im lặng coi! Tới đoạn quan trọng rồi!”

… Trên khán đài, bên phe Cửu Long bắt đầu dần chiếm ưu thế.

Chủ tịch của họ ngồi tựa ghế, khóe môi cong như sắp lên bài phát biểu chiến thắng, mấy ngón tay gõ nhẹ mặt bàn ra dáng “cuối cùng thì…”

Còn bên phía Tôn Thiên thì ngược lại, tình thế không được “ổn áp” cho lắm.

Chủ tịch đương nhiệm không có mặt, chủ tịch tạm thời thì không đủ quyền. Khiến cả đội hình như mất thủ lĩnh. Vài người còn bắt đầu… nhìn xuống chân vì không muốn lên TV.

Khi chủ tọa chuẩn bị đọc tuyên bố cuối cùng – quyết định dự án sẽ bị hủy hay không…

Thì…

Cả hội trường đứng hình: Bởi một câu nói vang lên…

… Hắn xuất hiện…

Cao lớn… điềm tĩnh, bá đạo.

Ăn mặc giản dị nhưng khí chất đè bẹp cả hội trường.

Ánh mắt sáng rực, gương mặt lạnh như băng tuyết, dáng đi như chiến thần hàng lâm.

Đi bên cạnh hắn là một cô gái nhỏ, vóc dáng mảnh mai, dù chân bước theo hắn, mà vẫn giữ được vẻ dịu dàng, ánh mắt hơi lo âu nhưng đầy vẻ kiên định.

Họ không hề dừng lại.

Không hề cúi đầu.

Không hề run.

Họ bước thẳng vào giữa hàng trăm máy quay, hàng nghìn người… khiến khắp hội trường nhiễu luôn cả sóng vì hò hét.

Ngay giây đầu tiên camera lia đến họ, quán cà phê trong thị trấn vỡ tung trong nghẹt thở.

Một ông đứng bật dậy, tay chỉ vào TV muốn rớt cả giọng:

“Đó!!! Đó!!! Con nhỏ tiệm sách con ông Ngộ!!!”

“Hả?! Còn thằng kia… là người yêu nó mà!”

Một bà khác chồm lên:

“Khoan khoan! Không phải nó nói với bà chủ tịch là… vợ nó, đó sao?!”

Ông kế bên ôm đầu:

“Ủa rồi ai là mẹ ai nữa? Bà chủ tịch đẹp dữ thần vậy! Ai mà nghĩ là mẹ nó chứ!!!”

Người cuối cùng, giọng run:

– “Trời đất ơi… nó là Chủ tịch của tập đoàn Tôn Thiên hả!!! Mấy bữa tui gặp nó hoài mà không có nhận ra?!”

Bàn… dân chơi trong quán cà phê cũng nổ tung cảm xúc.

Đám dân chơi từng bị hắn “nện cho sáng mắt” nay trở thành fan cuồng.

Thằng “ngắt có mấy bông hoa” đứng bật dậy:

“Mẹ ơi, đại ca kìa tụi bây!! Đại ca ngầu quá đi!!!”

Thằng “nhổ hai bụi hoa” chỉ trỏ rồi hét lớn:

“Đó đó! Thấy chưa! Thần tượng của tụi tui đó ngen!!”

Thằng “bê chậu hoa lớn và hai chậu nhỏ” hôm đó cũng thì nhảy dựng:

– “Đại ca với Đại tẩu của tụi tui đó… thấy chưa… thấy chưa!!!”

Cả quán xôn xao hò hét rần rần.

… Tại Sở Cảnh Sát: Ông Ngộ cũng… muốn nhồi máu cơ tim.

Sở cảnh sát của thị trấn cũng đang tụm lại xem tivi.

Ông Ngộ – cảnh sát trưởng – tay cầm ly cà phê mà run đến mức cà phê văng như mưa phùn.

Màu mặt ông đổi liên tục: Lo → sốc → ngạc nhiên →??? → Hoảng hồn…

“Ủa… sao thấy người đó quen quen…”

Một cảnh sát thắc mắc… cảnh sát viên đứng cạnh vỗ vai nhắc:

“Cậu quên rồi, hắn lên đây một lần… ngồi ghế đó nè.”

Ông Ngộ đập tay cái “bộp” âm thầm nghĩ:

“Trời ơi, cái thằng ôn đó là chủ tịch hả?! Mà mà khoan… giờ phải gọi là con Rể chứ…”

Mồ hôi rịn ra trán, lòng ông đầy hỗn độn:

“Trời đất… thân phận nó dữ quá… vậy con gái mình rồi sao…”

Đến khi trên sóng truyền hình chiếu cảnh hắn nắm tay con gái ông, tự tin giới thiệu với mẹ hắn rằng cô là vợ hắn, thì ông Ngộ…

… ngồi phịch xuống ghế.

Mắt đỏ hoe.

Ông khẽ nở nụ cười hiền từ, như một lời chúc phúc.

“Tụi nó… quả là rất thương nhau…”

Và khi thấy bà chủ tịch – mẹ hắn – xuất hiện với khí chất quý phái, xinh đẹp tuyệt trần, ông Ngộ còn lẩm bẩm:

“Bà sui gia… đẹp dữ thần… hèn gì thằng con rể mình nó đẹp trai cũng đúng.”

Khi hội trường còn đang rối tung vì sự xuất hiện của hắn, hắn bình thản đi thẳng lên bàn chủ tọa.

Một tay đặt tờ giấy.

Một chữ ký…

Một âm thanh…

Một nét mực…

“XẸT!”

Nhanh gọn và rất dứt khoát…

Hắn ký hủy bỏ hợp đồng mà Cửu Long đang cười trong chiến thắng.

Cả hội trường lại bùng nổ, như núi lửa phun trào dữ dội.

Tivi rung vì âm thanh người xem hò hét.

Thị trấn vỡ òa – nước mắt bay tứ tung…

Trong quán cà phê:

Có người khóc rưng rức.

Có người ôm nhau cười như điên.

Có người đập bàn thình thịch:

“Thắng rồi!! Thắng rồi!!!”

Đám dân chơi thì… nhảy lên ghế ăn mừng như lễ hội:

“Đại ca muôn năm… Đại tẩu muôn năm!”

Tại sở cảnh sát…

Cả đám cảnh sát viên đồng loạt giơ ngón tay cái về phía ông Ngộ:

“Chúc mừng sếp!! Con rể sếp quốc dân quá trời luôn!!”

Ông Ngộ không nói gì, chỉ cười, một nụ cười nhẹ nhõm như trút hết gánh nặng sau bao ngày mất ăn mất ngủ.

Một buổi trưa yên bình của thị trấn ngoại ô bỗng dưng… lại có dịp nổ tung bởi sự xuất hiện của một đoàn xe sang trọng.

Đi đầu là chiếc Lamborghini Veneno Roadster đỏ rực, sáng chói như đốm lửa trong nắng, gầm rú một tiếng khiến mấy con gà bên đường hoảng hốt bay tán loạn. Sau đó là chiếc Mercedes AMG One đen bóng loáng, chạy mượt đến mức mặt đường chỉ dám rít khe khẽ. Kéo theo sau là sáu chiếc Toyota đen đồng bộ, vệ sĩ mặc vest đen đeo kính đen nhìn quanh nghiêm nghị như đặc nhiệm.

Dân phố thì khỏi nói…

Ai cũng chỉ trỏ, bàn tán, đoán già đoán non:

“Ủa? Phái đoàn kiểm tra trung ương hả?”

Khi đoàn xe bất ngờ rẽ ngay vào hướng nhà ông Ngộ – cảnh sát trưởng và dừng lại, cả khu phố như bị điện giật. Họ xúm lại, mắt trợn tròn.

Đến khi chiếc Lamborghini mở cửa cánh chim, hai người bước xuống, khiến cả khu phố… cứng đơ trong ba giây.

Hắn cao to, vai rộng, mặc bộ vest đen vừa vặn đến mức từng đường may như ôm lấy cơ thể. Cà vạt đen, giày bóng loáng, đôi mắt nghiêm nghị đến mức khiến mấy bà bán hàng hai bên phải… tự đứng thẳng lưng. Nụ cười hắn rất hiếm hoi nhưng mỗi lần hé nhẹ là như khiến không khí xung quanh bật sang chế độ “nguy hiểm chết người”.

Bên cạnh hắn là cô gái vóc dáng mảnh mai, nước da trắng mịn như sứ, trang điểm nhẹ, kính râm cài trên đầu, áo sơ mi trắng gọn gàng bỏ vào quần jean, tay cầm ví nhỏ xinh. Bình dị – nhưng đẹp hút hồn.

Xe thứ hai…

Cửa mở ra, bước xuống là… một con chó khổng lồ lông nâu đỏ, cao bằng nửa thân người, mặt nghiêm, ánh mắt dò xét. Nó liếc một vòng, dân phố ai cũng “rén” nhẹ.

Sau nó là một người phụ nữ trung niên… nhưng thần thái thì khỏi phải nói: Sang, đẹp, da trắng mịn, mặt lạnh nhưng phong thái quý bà quyền lực. Bà mặc một chiếc váy đơn giản…”đơn giản” mà bất cứ ai cũng không dám nhìn lâu.

Xe thứ ba…

Một thư ký trẻ đẹp bước xuống, vội chạy đến xin chỉ thị. Bà nói vài câu gì đó, rồi thư ký lập tức leo lên một trong những xe sau và phóng đi cùng đoàn vệ sĩ y như đang làm nhiệm vụ tối mật.

Chỉ còn lại bà, con chó, hắn và cô gái. Cả bốn nhìn vào căn nhà nhỏ của ông Ngộ: Vườn hoa nở rực, hương mít pha chút… sầu riêng bốc lên thơm lừng, mùi thơm rất khó diễn tả.

Nhưng… nhà đóng cửa, cổng khóa cứng.

Cô gái đỏ mặt:

“Em… mất chìa khóa từ lúc ở bệnh viện trên thành phố rồi.”

Hắn mỉm cười. Bà cũng vui vẻ, chẳng trách móc.

Thế là cả bốn dắt nhau qua quán nước gần đó ngồi chờ.

Cô liền gọi điện cho ba, thì nghe ông nói:

“Bên vành đai đang truy quét bọn trộm gỗ! Ba về liền”

Ông nói với viên cảnh sát thực tập mới ra trường đang cầm vô lăng:

“Lôi Đại Hùng… Về thôi!”

Chỉ nghe hai chữ “Về thôi!”, Thì người cảnh sát trẻ đánh lái, xe cảnh sát lập tức quay 180 độ một cách xuất sắc ngoạn mục, hết ga hết số, phóng như bay về thị trấn vùng. Ngoại ô.

Tại quán:

Ấm trà thứ nhất.

Ấm thứ hai.

Ấm thứ ba vừa cạn…

CHÍT…

Xe cảnh sát thắng cái két trước quán, mùi khét bay ra như đang chiên cá.

Ông Ngộ mở cửa cái đùng, phóng vào như một cơn gió, bụng hơi phệ, thở như máy kéo lúa. Hắn và cô nhìn cảnh đó lén bật cười.

Ông lườm con gái, rồi quay sang bà… chào một cái rất… ý tứ.

Sự xinh đẹp của bà khiến ông Ngộ đứng hình 0. 5 giây, 1 giây, 2 giây, và nhiều giây sau nửa, miệng ông khô như cỏ cháy.

Rồi sau cùng, ông cũng nói ra một câu rất chi là nhiều ý nghĩa:

“Bà sui… ở lại ăn cơm mai hẵng về nhé.”

Cả quán nước: “HẢ???”

Người ta cười rần rần cả lên.

Bà rất hiểu chuyện, mỉm cười nhẹ nhàng đỡ lời cho ông:

“Việc công ty rất nhiều, hôm khác ghé sớm hơn sẽ ở lại chơi lâu hơn.”

Ông Ngộ nghe vậy phổng mũi, nhìn quanh với ánh mắt kiểu:

“Thấy chưa, tui nói chuyện với quý bà quyền lực đó nha!”

Bà tiếp tục nói:

“Hôm nay tôi ghé đường đột để bàn hai chuyện.”

1. Là tổ chức đám cưới cho 2 đứa trẻ…

Bà nói rõ:

“Con gái anh rất xứng đáng. Đám cưới bên tôi lo hết tất cả thủ tục và chi phí”

2. Cũng có ít quà cho toàn thị trấn – gửi tặng mỗi nhà một khoản vốn cải thiện đời sống, gọi là bù đắp “tổn hại tinh thần” sau những rắc rối vừa qua.

Ông Ngộ nghe xong… xúc động muốn rơi lệ.

Bà tiếp tục nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng:

“Dù gia cảnh khác biệt, nhưng tôi chắc chắn một điều, qua ánh mắt con bé khi nhìn thằng bé thì tôi biết: Con bé thương con trai tôi bằng cả tấm lòng.”

“Thằng bé đã kể cho tôi nghe hết mọi chuyện: Chuyện bị mất trí nhớ, được con bé cứu, sống cùng nhau những ngày bình dị nhưng hạnh phúc, được con bé yêu thương chăm sóc, rồi đưa đi chữa trị, một sự hy sinh không hề tính toán…”

“Tôi nghe xong, tôi lại càng thương con bé nhiều hơn, tôi sẽ bảo vệ con bé, tôi sẽ xem con bé như con gái ruột… ông hãy yên tâm.”

Cũng vừa lúc đó đoàn xe đã quay trở lại, cô thư ký trẻ bước xuống báo cáo mọi việc đã tiến hành ổn thỏa rồi đứng lùi sang bên cạnh, cô thư ký ấy cũng rất xinh đẹp trong bộ vest công sở, vóc dáng cân đối, có đeo kính cận nhìn rất trí thức và… không ai ngờ rằng, cái vẻ đẹp ấy lại đốn ngã trái tim của một chàng cảnh sát viên thực tập, đang ngồi sau tay lái…

Khi chuẩn bị rời đi, bà nắm tay ông Ngộ:

“Anh sui giữ gìn sức khỏe.”

Ông Ngộ mặt đỏ như gấc, tim đập loạn ba bốn nhịp.

Ông lí nhí:

“Chị sui về… bảo trọng.”

Cả quán vừa cười vừa vỗ tay.

Hắn và cô ở lại, còn đoàn xe bà từ từ rời khỏi thị trấn, để lại sau lưng mùi mít và sầu riêng thoang thoảng theo gió.

Ông Ngộ bấy giờ mới ngồi xuống thở hổn hển, mặt đỏ bừng:

“Tới bất ngờ quá! Không báo trước một tiếng… cứ tưởng có đoàn kiểm tra trung ương chứ!”

Hắn nhấp trà, giọng trầm bình thản:

“Dạ con báo rồi. Nhưng chắc Ba đang bận rượt trộm, không nghe máy.”

Ông Ngộ giật mình, sặc trà:

“Ba?! Cậu gọi tui là… Ba?!”

Hắn mặt tỉnh queo:

“Mẹ con gọi anh là sui rồi.”

Ông Ngộ mặt nóng như lò than:

“Ờ… thì… cũng đúng… nhưng mà… gọi từ từ thôi cho ba à không… cho tui chuẩn bị tinh thần!”

Ông Ngộ nhìn hắn từ đầu đến chân, gật gù:

“Công nhận… cậu cao to đẹp trai thiệt. Mỗi tội… hơi lạnh.”

Hắn nhìn thẳng:

“Lạnh gì ạ?”

Ông Ngộ nhún vai:

“Thì cái kiểu nhìn ai cũng tưởng người ta mắc nợ cậu ba tỷ đó.”

Hắn môi nhếch nhẹ:

“Dạ… con chỉ vậy với người ngoài. Còn với người nhà thì… mềm hơn.”

Ông Ngộ nheo mắt:

“Mềm hơn… bao nhiêu phần trăm?”

Hắn:

“Khoảng 10%.”

Ông Ngộ than vãn nhìn con gái:

“Chắc sau này…”

Hắn lập tức tiếp lời ông:

“… Ba, sau này con với vợ con về chơi thường xuyên.”

Ông Ngộ mắt sáng rỡ hài lòng:

“Ừ! Về thường xuyên cho vui nhà vui cửa.”

Hắn:

“Mà nếu ba thích… tụi con ở luôn cũng được.”

Ông Ngộ đứng bật dậy:

“Khoan khoan khoan! Ở luôn cái gì?! Nhà nhỏ xíu, có hai cái phòng à!”

Hắn đớp lại liền:

“Không sao. Con ngủ ngoài tiệm sách cũng được.”

Ông Ngộ ngồi xoa ngực:

“Nãy mẹ cậu bắt tay tui cái… tim tui loạn nhịp mấy lần.”

Hắn nhếch môi:

“Mẹ con hay có hiệu ứng đó.”

Ông Ngộ:

“Tui già rồi mà còn run như thanh niên mới yêu.”

Hắn thanh minh thanh nga:

“Ba yên tâm, mẹ con chỉ bắt tay thôi. Chứ nếu mẹ ôm một cái là…”

Ông Ngộ dựng tóc gáy:

“Đừng! Đừng có nhắc tới ôm!”

Cả quán tiếp tục cười rần rần.

… Trong một quán cơm nhỏ bên hông con phố, ba người… ông Ngộ, hắn và cô, ngồi chung ở chiếc bàn gỗ cũ. Mùi cơm nóng, mùi tiêu xanh, mùi nước mắm pha chua ngọt quyện vào nhau, khiến không khí tuy căng nhưng lại lạ lùng ấm áp.

Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc như thể chỉ cần ai làm đổ chai nước mắm là hắn có thể lập tức lao vào… hỏi tội. Cô thì loay hoay gỡ đôi đũa, vẻ bối rối nhưng lại nhẹ nhàng, khiến cái bàn gỗ vốn thô ráp cũng trở nên mềm đi.

Còn ông Ngộ… ông vừa ngồi xuống đã thở dài, một cái dài như tiếng còi tàu, tay xoa xoa bụng phệ, mắt liếc hắn liên tục như đang canh chừng con mèo nhà hàng xóm.

Họ bắt đầu ăn. Tiếng chén đũa khua nhẹ vào nhau, xen lẫn tiếng thở dài của ông Ngộ vì đồ ăn vừa nóng vừa cay.

Buổi tối tại nhà ông Ngộ…

Cô ngồi xuống ghế, chậm rãi tựa lưng. Hắn đứng cạnh, tay đút túi quần, nhìn cô một lúc lâu.

Hắn hỏi:

“Em mệt chưa?”

Cô đáp:

“Dạ không… chỉ thấy vui.”

Hắn lại hỏi:

“Vì bữa cơm?”

Cô trả lời:

“Vì… có anh ở đây.”

Hắn hơi cúi đầu xuống, ánh mắt không còn lạnh như mọi khi. Một cảm xúc ấm áp lan ra, nhẹ thôi nhưng rất thật.

Cô vuốt nhẹ mấy sợi tóc rơi xuống má, đôi mắt to long lanh dưới ánh đèn vàng. Hắn nhìn cô lâu đến mức quên mất là ông Ngộ đang nằm cách đó một mét.

Hắn nói nhỏ:

“Em lúc nào cũng vậy… làm anh mất cảnh giác.”

Cô hơi đỏ mặt:

“Vậy… có sao không?”

Hắn thủ thỉ:

“Không sao. Anh… quen rồi.”

Cô bật cười nhỏ, ngước lên nhìn hắn.

Hắn thở nhẹ một hơi, không biết là thở dài hay thở vì tim đập nhanh.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào cổ áo hắn, chỉnh lại cái nút lệch từ lúc nào.

Động tác nhỏ thôi nhưng khiến hắn đứng im như bị điểm huyệt.

Cô nói nhỏ:

“Anh lúc nào cũng bận rộn, áo quần hay bị xộc xệch.”

Hắn nhìn xuống, giọng thấp:

“Em chăm anh kỹ thật.”

Cô nói mắt chớp chớp nhìn hắn:

“Anh không thích?”

Hắn không trả lời bằng lời.

Hắn chỉ khẽ đưa tay nắm lấy cổ tay cô… nhẹ tới mức như sợ làm cô đau.

Hắn nhìn vào mắt cô:

“Anh… thích.”

Giây phút đó, không gian như thu nhỏ lại chỉ còn hai người.

Cô cười, ánh mắt mềm như nước.

Và đúng lúc ấy…

Ông Ngộ ngáy to một tiếng “Khò… khò!”

Hai người bật ra xa nhau, hú hồn chim én.

Cô nói nho nhỏ:

“Trời ơi, ba làm em đứng tim!”

Hắn nhìn ông Ngộ, mặt không cảm xúc:

“Ngáy mạnh thế này… chắc không tỉnh sớm đâu.”

Cô nói cực nhỏ:

“Xù xì… xù xì… xù xì xì”

Cô nói nhỏ đến mức hắn phải nghiêng đầu sát gần mới nghe được.

Khoảng cách giữa hai người… lại gần thêm một chút.

Cô khẽ nhìn ông Ngộ đang ngủ say trên ghế, rồi quay sang hắn, nói nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe:

“Em… muốn đi đâu đó một chút… Qua tiệm sách cũ… được không?”

Hắn hiểu ngay. Gập đầu cái rụp…

Hiểu tới mức ánh mắt hắn trở nên sâu và ấm hơn hẳn.

“Đi!” Hắn nói…

Không cần hỏi thêm lý do.

Hai người nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa thật khẽ.

Gió chiều mát dịu thổi qua con phố, lá rơi chạm vào vai áo như một dấu hiệu rằng trời cũng đứng về phía hai người.

Tiệm sách nhỏ xíu, ánh đèn vàng mờ ấm, mùi giấy cũ lan trong không khí như ký ức dịu dàng.

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, cô đã quay vào nhìn hắn.

Đôi mắt tròn long lanh, ướt nhẹ như chứa một thứ cảm xúc đang tràn ra.

Hắn đứng sát lại… rất sát.

Chỉ cần một hơi thở là “Chạm” vào nhau.

Hắn giọng trầm, khàn hơn thường ngày:

“Em… gọi anh ra đây… Chỉ để đọc sách?”

Cô lắc nhẹ đầu.

“Không… em muốn ở cạnh anh… nơi không ai làm phiền.”

Khoảnh khắc ấy như có thứ gì bật tung trong mắt hắn.

Không còn lạnh, không còn dè chừng.

Chỉ còn… khao khát.

Hắn nắm lấy tay cô, kéo nhẹ để cô nghiêng vào ngực hắn.

Cô vòng tay qua người hắn, ôm thật chặt… như thể bao giờ cũng muốn ở đó.

Không ai nói lời nào.

Chỉ có tiếng tim đập thật mạnh, hòa vào nhau.

Hắn nâng cằm cô lên rất nhẹ, như sợ làm cô đau.

Cô ngước lên, đôi mắt nửa khép, hơi thở run run.

Và rồi…

Hắn cúi xuống.

Nụ hôn chạm vào môi cô nhẹ như gió… nhưng chỉ một giây.

Ngay sau đó là một nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn, như dồn hết nỗi nhớ và kìm nén bấy lâu.

Cô cũng đáp lại, không do dự, không rụt rè.

Hai bàn tay cô bấu nhẹ lấy áo hắn, kéo hắn sát hơn nữa.

Hơi thở hòa vào nhau, cảm xúc dồn lên như không thể kiềm được.

Hắn ôm lấy eo cô, giữ cô trong vòng tay giống như muốn che chở cả thế giới này cho riêng cô.

Nụ hôn kéo dài, ngọt, sâu, và tràn đầy sự bùng nổ mà hai người không thể giấu.

Quần áo của cô và hắn từng món chậm rãi đều rơi xuống… khi không còn lại gì…

Cơ thể của cả hai liền phô bày dưới ánh sáng mờ ảo, hắn bế cô lên…

Trong căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ cho một chiếc giường đơn, khoảng không im ắng đến mức tiếng tim của cả hai như vang lên rõ rệt trong bóng tối. Cô nằm sát bên hắn, hơi thở nhẹ nhưng dồn dập, mang theo chút run rẩy khó giấu.

Hắn nghiêng đầu, nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần đến mức chỉ cần chớp mắt là có thể chạm vào nhau. Ánh mắt hắn sâu, nóng, đầy khao khát như muốn nuốt trọn từng cảm xúc của cô. Bàn tay hắn mơn trớn, bóp nắn bộ ngực nhô cao, ngón tay thì xoe nhẹ núm vú… miệng thì hôn bên ngực còn lại. Hắn cảm nhận được hơi ấm và kích thích từ cô lan dần sang mình, từng nhịp thở của cô như đốt cháy bầu không khí xung quanh.

Bàn tay cô cũng khẽ siết lấy dương vật hắn – chỉ một cái chạm thôi cũng đủ khiến cả hai như bùng lên đợt sóng cảm xúc. Cả người cô căng tràn cảm giác khó chịu, tim đập nhanh đến mức chính cô cũng không kiểm soát nổi. Hắn kéo cô lại gần thêm một chút, cử chỉ ngón tay hắn vừa dịu dàng vừa linh hoạt, hắn ve vuốt âm hộ của cô, từ bờ lông đen tuyền mềm mại tới nơi âm vật đang nhô ra, kéo dài xuống tận hậu môn, những nơi ngón tay hắn đi qua khiến cô gần như chết đi sống lại, âm đạo ướt sũng vì chất nhờn chảy ra.

Cô ôm hắn thật chặt, giọng khẽ run:

“Em… chưa bao giờ cảm thấy kích thích đến vậy… Em muốn…”

Giây phút ấy… không có tiếng nói nửa, không có tính toán, hắn đưa dương vật của hắn từ từ tiến sâu vào âm đạo của cô, cơ thể cô khẽ run, dồn dập như không thể kìm nén được nhịp cảm xúc đang bùng nổ. Mỗi nhịp thở của cô phả vào da hắn một luồng ấm nóng, vừa gấp gáp vừa mềm mại, như muốn nói thay tất cả những điều cô không thể diễn tả bằng lời.

Hắn vòng tay ôm cô, cảm nhận từng chuyển động nhỏ nhặt trong âm đạo… Phập… dương vật dài gần hai tấc của hắn đã ngập sâu trong âm đạo, chạm tới tử cung.

Cô bật lên tiếng rên, khẽ nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp nắc mạnh mẽ của hắn qua từng sợi cơ trong thành âm đạo, từng nhịp, từng nhịp. Mỗi nhịp nắc ấy như tia điện nhỏ, chạm thẳng vào tâm trí cô, khiến cô cảm thấy tim mình vừa loạn nhịp, tan chảy trong một cơn bão cảm xúc dịu ngọt nhưng dữ dội.

Hơi thở cô trở nên gấp gáp, trộn lẫn giữa háo hức và khoái cảm, rồi cô sợ mất đi khoảnh khắc này. Cô nhận ra sự hiện diện của hắn không chỉ là vòng tay, là hơi ấm, mà còn là sự an toàn, sự mạnh mẽ và sức hút khiến cô hoàn toàn buông bỏ mọi phòng vệ. Mỗi nhịp nắc chuyển động của hắn, khiến cô cảm thấy cả cơ thể như rung lên theo từng nhịp nắc đó, vừa muốn ôm thật chặt, vừa muốn thời gian dừng lại… cô lên đỉnh…

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận từng cơn co giật, từng hơi thở dồn dập, từng nhịp khoái cảm bộc phát… tất cả đều trở thành ngôn ngữ riêng, mà chỉ có cô hiểu. Một cảm giác vừa sung sướng vừa mãnh liệt lan tỏa từ âm đạo đến từng tế bào.

Mắt cô nhắm lại, môi khẽ mím, nhưng trong lòng là một cơn sóng dâng trào: Niềm khao khát được gần gũi, được kích thích, được hòa tan trong cảm giác thỏa mãn, mọi bận tâm, lo toan đều tan biến, chỉ còn lại cảm giác cháy bỏng đến tận cùng.

Nhịp mông khẽ nâng lên hạ xuống, hơi thở đứt quãng, cơ thể run nhẹ vì cảm xúc tràn đầy. Tim hắn đập mạnh không kém, hòa vào nhịp thở của cô thành một nhịp điệu nóng bỏng, mãnh liệt đến mức dường như cả căn phòng cũng đang rung theo.

Hắn siết nhẹ vai cô, hơi thở kề bên tai khiến hắn gần như mất hết thăng bằng cảm xúc… từng đợt tinh trùng nóng hổi được bắn ra từ dương vật to lớn ấy, mãnh liệt, dữ dội… lại làm cho cô lên đỉnh.

Trong không gian chật hẹp ấy. Cả hai quấn lấy nhau theo bản năng của những trái tim đang rung động mãnh liệt, chỉ muốn ở lại trong vòng tay đối phương mãi không rời.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở gấp nhẹ, tiếng trái tim đập loạn và tiếng những cuốn sách cũ im lặng chứng kiến.

Từ ngày cô và hắn tuy hai mà một… thì số lần quan hệ (qhtd) của cô và hắn được… nâng tầm rõ rệt.

… Công viên chiều gió:

Chiều xuống, công viên phủ lớp nắng cam dịu, lá cây xào xạc trong làn gió nhẹ. Trên con đường lát đá, người chạy bộ thỉnh thoảng lướt qua, để lại tiếng bước chân đều đặn.

Giữa khoảng không đó, Cô và Hắn len vào sau một bụi hoa giấy rủ xuống như chiếc rèm mỏng manh. Cánh hoa khẽ chạm vào vai họ, mang mùi thơm thoang thoảng. Hai người đứng gần đến nỗi hơi thở hòa vào nhau, cả thế giới như co lại thành một khoảnh nhỏ.

Họ nghiêng người vừa cởi quần áo, tiếng giày thể thao lại vang lên ngày càng gần. Từng cái bóng chạy bộ thoáng lướt qua, khiến họ liên tục nép vào thân cây lớn phía sau, tim đập nhanh như đồng hồ hỏng. Mỗi lần tưởng đã an toàn, một người đạp xe lại xuất hiện, hát ầm ĩ khiến cả bụi hoa rung lên vì hai người phải cúi xuống giấu mình như hai kẻ đang trốn truy nã.

Họ chỉ kịp trao nhau một nụ chạm vụng trước khi lại có thêm một đám trẻ đi ngang, kéo theo tiếng cười nói làm tình huống càng thêm hỗn loạn và hài hước.

… Bờ sông đêm:

Bầu trời đêm phủ đen mềm như nhung, mặt nước phản chiếu ánh đèn đường dài như dải lụa vàng dát trên mặt sông. Không khí mát lạnh, phả lên chút sương nhẹ mỏng như khói.

Hắn dẫn cô đi dọc bờ kè, đến chỗ lan can sắt phủ lớp rêu phong vì sương đêm. Sóng nước lăn tăn như hơi thở trầm đều của con sông sâu thẳm. Không một bóng người quanh đó, sự yên bình khiến họ tiến lại gần nhau hơn, chạm trán nhẹ, hơi ấm lan tỏa trong khoảng trời tĩnh lặng, hắn vội vàng cởi áo thun, còn cô mới vừa mở được 3 cúc áo thì…

Từ xa, chiếc thuyền du lịch bất ngờ lao tới, còi hú vang làm mặt nước rung mạnh. Hàng loạt ánh đèn quét thẳng vào chỗ họ đứng, sáng đến mức cả hai phải lập tức cúi thấp, lẩn xuống sát bãi cỏ như đang tìm vật rơi xuống. Ánh đèn lia qua lia lại như đang truy tìm tội phạm, khiến họ phải giữ im lặng tuyệt đối.

Khi ánh sáng lướt sang hướng khác, họ lại đứng lên, nhưng chỉ kịp chạm môi thật nhanh, trước khi đèn thuyền… quay trở lại một vòng nữa, buộc họ lại phải dạt sang một bóng cây ven bờ, tay giữ nhau mà rung vì căng thẳng lẫn buồn cười.

… Bãi giữ xe vắng:

Đêm muộn, bãi giữ xe chỉ có ánh đèn neon trắng lạnh nhấp nháy từng đợt như sắp hỏng. Tiếng gió thổi qua những chiếc xe hơi đỗ kín tạo nên âm vang trầm, đôi lúc hú nhẹ như tiếng ai đó đang thở dài.

Cô và hắn trốn giữa hai chiếc ô tô lớn, bóng tối nơi đó kín đáo và hẹp đến mức chỉ vừa đủ cho hai người áp sát vào nhau. Không gian tĩnh lặng đến mức từng tiếng tim đập, từng nhịp thở cũng như vọng vào lớp kim loại xung quanh.

Ngay khi dương vật và âm đạo vừa nhìn thấy nhau thì…

Một tiếng còi xe chống trộm vang lên chói tai từ chiếc xe ngay phía sau, ánh đèn đỏ nhấp nháy liên tục làm cả khu vực sáng rực. Hai người giật nảy, va nhẹ vào nhau rồi lập tức lùi vào khoảng tối sâu hơn, hệt như hai bóng mờ đang trốn ánh đèn tuần tra.

Tiếng còi kéo dài dai dẳng, vang vọng qua từng lớp tường bê tông, khiến họ chỉ biết hú hồn mà không dám phát ra tiếng.

… Hẻm đêm yên ắng:

Cuối cùng, họ tìm đến một con hẻm nhỏ nằm giữa hai dãy nhà cũ. Ánh đèn đường cuối hẻm vàng nhạt, phủ lên mặt đất lớp sáng như vệt son mờ. Gió lùa qua khe tường tạo thành tiếng vi vu như tiếng ai đó đang kể bí mật.

Hắn và cô đứng giữa hẻm nhìn ngó dáo dác, cô vừa luồn tay vô hạ bộ hắn, hắn cũng luồn tay vô quần lót cô, dưới những sợi dây điện chạy ngang, dưới những vệt sơn bong tróc của bức tường nhiều năm tuổi. Nơi này tĩnh đến mức tiếng tim dồn dập của họ như vang rõ trong không khí.

Hơi thở hòa vào nhau, cự ly gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là cảm xúc có thể bùng lên…

Nhưng rồi từ phía sau, ánh đèn xe đạp bật sáng, rọi thẳng lên lưng họ. Một bóng người đi ngang qua, dáng vẻ bình thản như không muốn làm phiền nhưng lại vô tình soi rõ từng cử động của họ trong vài giây ngắn ngủi.

Hai người đứng sững, bất động như tượng. Khi ánh sáng rời đi, họ mới thở phào, rồi trao nhau một nụ hôn nhanh, nhỏ, ngắn… nhưng lại chứa đầy cảm xúc khi đã trải qua cả một buổi đêm “chạy trốn”.

Chiều sắp tắt nắng, ánh sáng cuối ngày len qua những tán cây rừng cao vút, rơi xuống mặt đất thành vô số vệt vàng dài như những dải lụa mỏng. Tiếng côn trùng bắt đầu râm ran, hòa cùng tiếng gió luồn qua lá tạo thành âm vang nhè nhẹ, mơ hồ như tiếng thì thầm của núi rừng.

Cô và hắn bước dọc theo con đường mòn nhỏ chạy sâu vào ven rừng. Không khí mát lạnh, mang theo mùi nhựa cây, đất ẩm và hương cỏ dại. Bên dưới, những chiếc lá khô vỡ lách tách dưới mỗi bước chân, khiến họ bất giác đi nhẹ hơn, đề phòng tiếng động.

Khi đến một khoảng trống nhỏ giữa hai thân cây cổ thụ, nơi mặt đất phủ đầy rêu xanh, họ dừng lại. Không gian nơi ấy tĩnh lặng đến mức từng hơi thở dường như lan rộng trong không khí. Rừng đêm đang dần buông xuống, phủ lên cảnh vật lớp màu xanh thẫm làm mọi thứ trở nên kín đáo và thân mật lạ thường.

Cả hai tiến lại gần nhau, sườn vai nhẹ chạm, sự ấm áp lan ra giữa không gian lạnh giá. Nhưng đúng khoảnh khắc dương vật và âm đạo vừa chạm được nhau, một tiếng chim rừng bất ngờ vụt lên từ bụi cây phía sau, kèm theo tiếng cánh đập mạnh khiến cả hai giật bắn như bị vỗ vai bất ngờ.

Một đàn chim nhỏ bay lên khỏi lùm cây, tạo thành đám bóng lượn qua bầu trời nhạt màu. Từ xa, tiếng người đi bẫy chim vang lên từng đoạn, mỗi lúc một gần. Ánh đèn pin của họ quét qua tầng lá, từng tia sáng trắng mảnh như lưỡi dao quét lướt trên khoảng rừng mờ.

Cô và hắn lập tức lùi sâu vào bóng cây, nép sát thân cây to, hơi thở dồn dập hòa vào nhịp rừng thở. Khi đoàn người đi khuất, cả khu rừng lại chìm vào tiếng côn trùng rả rích.

Trong lớp tối mờ ấy, họ mới có thể nắc thật nhanh, thật vụng, như sợ chính những chiếc lá rơi cũng có thể báo động.

… Góc chợ nhỏ tờ mờ sáng:

Buổi sớm, chợ thị trấn còn chưa thức dậy hẳn, chỉ có vài sạp mở đèn sớm để sắp hàng. Ánh sáng vàng nhạt hắt xuống mặt đất loang lổ như một bức tranh màu nước. Hương rau, hương bánh mì mới ra lò, và mùi cá còn đọng sương sớm hòa trộn thành mùi đặc trưng của buổi chợ đầu ngày.

Ở một góc chợ vắng, nơi hai gian hàng cũ che lại thành một lối nhỏ đầy thùng xốp, thúng tre và những mảnh bạt cũ còn ướt sương, Hắn nắm tay cô én bước vào. Gió sớm lành lạnh phả vào mặt, mang theo hơi ẩm dịu. Khung cảnh kín đáo lạ thường, như một góc bị thế giới lãng quên.

Ánh sáng mờ từ một bóng đèn sợi đốt treo lơ lửng chiếu lên gương mặt họ, làm nổi rõ từng đường nét và ánh mắt rung động. Khoảnh khắc ấy vừa yên bình vừa hồi hộp như đứng giữa ranh giới của bí mật và bị bắt gặp.

Hắn luồn cởi áo sơ mi cô ra, cô cởi áo ba lỗ hắn xuống, áo ngực cô cũng bị hắn cởi… rồi…

Sự yên tĩnh chỉ kéo dài vài giây. Từ đầu chợ, tiếng kéo lê thùng hàng vang lên, rồi tiếng rao hàng thử giọng, dù còn yếu nhưng cũng đủ khiến cả hai giật mình.

Một người bán rau xuất hiện, đẩy xe đẩy lọc cọc qua, đúng hướng góc chợ họ đang đứng. Hai người lập tức cúi xuống sau đống thùng xốp, một số thùng còn bám mùi hải sản khiến họ phải nín cười vì… vừa hồi hộp vừa khó chịu.

Người bán rau vừa đi ngang, vừa nhắc lại bài rao hàng của mình cho ấm giọng, vô tình tạo thêm vài lần căng thẳng khi xe đẩy dừng lại ngay sát chỗ họ ẩn nấp. Bánh xe kim loại kêu kẽo kẹt như thể đang tố cáo sự lén lút của họ.

Khi người ấy rời đi và góc chợ lại chìm vào khoảng lặng mờ sương, Cô và hắn mới dám tiếp tục công việc còn đang dang dở. Mùi bánh mì nóng từ sạp kế bên thoảng qua, hòa với chút ẩm lạnh buổi sáng khiến khoảnh khắc trở nên vừa ấm áp vừa đáng yêu.

Giữa không gian còn ngái ngủ ấy, họ quan hệ, nhẹ, kín đáo… đủ để trái tim rung lên một nhịp mạnh rồi lại thu mình trước tiếng chân người đến gần từ đầu chợ.

… Trong căn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tập đoàn Tôn Thiên, không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim giây trượt qua mặt đồng hồ treo tường. Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên mặt bàn gỗ đen bóng, nơi hắn đang ngồi, lưng tựa nhẹ vào ghế da, mắt tập trung vào hàng tài liệu chưa kịp ký.

Đột nhiên…

“Tích.”

Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên ở góc màn hình máy tính, như một lưỡi dao chém vào sự yên bình.

Hắn khựng lại.

Một ứng dụng mật mà chỉ ba người trong tập đoàn biết tới… đang tự động kích hoạt.

Màn hình đổi màu.

Một biểu tượng USB ẩn xuất hiện, cùng dòng cảnh báo đỏ thẫm nhấp nháy liên tục:

“DỮ LIỆU USB MẬT ĐÃ BỊ XÂM NHẬP – ĐỊNH VỊ TỰ ĐỘNG KÍCH HOẠT.”

Khoảnh khắc đó, toàn bộ không khí trong phòng như đông đặc lại.

Chiếc USB bị đánh cắp… cuối cùng đã xuất hiện.

Hắn đưa người sát lại, ánh mắt tối sầm tập trung vào bản đồ đang mở ra. Vị trí định vị được đánh dấu bằng một điểm sáng đỏ, nhấp nháy từng nhịp như nhịp tim của kẻ đang hoảng loạn bên phía đối phương.

Hắn nheo mắt. Một tia sáng lạnh lẽo luồn qua đáy mắt, sắc bén như lưỡi dao mới mài.

Không chần chừ, hắn cầm điện thoại.

Một cú bấm.

Một tiếng đổ chuông ngắn.

Đầu dây bên kia bắt máy, giọng trầm đục của gã đầu trọc, da ngăm, vai rộng như hai tảng đá, đang mặc bộ đồ đỏ phá cách đặc trưng.

Hắn không giải thích gì nhiều.

Chỉ lạnh lùng nói đúng một câu:

“Tập hợp người. Chuẩn bị vũ trang. Chờ lệnh.”

Ở đầu dây bên kia, không có tiếng hỏi lại, không có thắc mắc. Chỉ có tiếng “Rõ.” Thô ráp như tiếng kim loại nghiến vào nhau.

Hắn tắt máy.

Chậm rãi.

Rồi tựa người ra sau.

Ánh mắt hắn kéo dài thành một đường ánh bạc sắc bén…

… và khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh tê sống lưng, thứ nụ cười báo hiệu rằng sẽ có kẻ phải trả giá… bằng mọi cách…

— Hết —