Gái Gú Việt Nam

Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Phần 12: Chấn Động
Ông Ngộ… cảnh sát trưởng Quận phía nam vùng ngoại ô, người lúc nào cũng mang dáng vẻ uy nghiêm nhưng… đôi khi hơi khó tính – Ông đang đứng ngay gara, tay chắp sau lưng, đầu hơi ngửa lên, mắt săm soi. Anh kỹ thuật viên đang sửa xe cảnh sát thì mồ hôi chảy ròng ròng, tay run run, vì cứ mỗi lần vặn ốc là ông Ngộ lại đứng sau lưng hử một tiếng kiểu “sai rồi đó nghe”.

Đúng lúc ấy, một cậu cảnh sát trẻ mặt tái mét chạy tới như sắp hụt hơi, tay cầm tập hồ sơ bìa đỏ chói:

“Báo cáo sếp! Văn bản khẩn… từ thành phố!”

Ông Ngộ nhận lấy, mặt ông đang nghiêm bỗng chùng xuống… Ông bước về phòng làm việc, cửa vừa đóng cái cạch, cả đồn im re như có án mạng.

Ông ngồi xuống ghế, thở ra một hơi thật dài, ánh mắt rối bời. Trong tay ông là quyết định quy hoạch – giải tỏa thị trấn.

Cái thị trấn bé nhỏ này là nơi ông lớn lên, nơi ông còn nhớ từng viên gạch do chính ông và vợ ông “còng lưng” xây nên căn nhà nhỏ. Nơi hàng xóm nhìn mặt nhau quen hơn nhìn gương. Nơi mỗi gốc cây, mỗi con đường đều có một kỷ niệm mà ông chẳng dám quên.

Ông ngồi đó, vừa trầm ngâm vừa nhíu mày, lại vừa vò đầu.

Thì đúng lúc ấy…

Rầm! Rầm! Rầm!

Âm thanh như cả đoàn quân đang xâm chiếm thị trấn vang lên từ ngoài cổng.

Ông Ngộ giật mình bật dậy, chạy ra cửa sổ nhìn xuống… mà hú hồn hú vía.

Một đoàn xe 6 chiếc sang trọng nối đuôi nhau tiến vào thị trấn. Sau đó, từng đoàn xe rơ – moóc dài ngoằng chở sắt thép, xi măng, bê tông và đủ thứ đồ nặng nhìn vô cũng biết là “không tới đây để chơi”.

Rồi tiếp theo…

Xe múc.

Xe ủi.

Xe ben.

Xe trộn bê tông.

Xe chở cọc nhồi.

Xe chở máy phát điện.

Xe chở máy… không biết để làm gì nhưng to đùng.

Tất cả chạy thành hàng dài, như một con rắn sắt khổng lồ, từ cổng chào thị trấn hướng về bãi đất trống gần trạm xe buýt.

Một cuộc đổ bộ đúng nghĩa “đại quân công trình” bắt đầu diễn ra.

Công nhân vài trăm người áo phản quang sáng chói đi thành hàng.

Kỹ sư thì đội mũ trắng, đeo bảng tên lấp lánh.

Ai nấy đều có logo Cửu Long to tổ bố sau lưng.

Các kho vật tư, lán trại, bảng hiệu công trình được dựng lên nhanh tới mức người dân chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe “keng keng keng” từ máy hàn, rồi “ù ù ù” từ máy cắt.

Trong khi đó, ngay bên trong thị trấn, 6 chiếc xe sang dừng ngay đầu ngõ dãy phố. Người dân ai nấy thò đầu ra khỏi cửa, chen nhau nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Cánh cửa chiếc Maybach đầu tiên bật mở nhẹ như một lời tuyên bố. Một đôi giày bóng loáng bước xuống trước… bóng tới nỗi có thể soi cả mặt ông Ngộ trong đó.

Tạ Chấn, chủ tịch Tập đoàn Cửu Long, bước xuống với dáng vẻ ung dung. Bộ vest trắng bóng loáng ôm sát thân hình cao gầy.

Ngay phía sau là bà trợ lý trung niên tóc tém. Mặt bà căng bóng vì lớp phấn hơi dày, đến mức khi bà đứng dưới nắng trông như thể gương mặt đang phát sáng. Tay trái kẹp hồ sơ, tay phải xách túi, miệng lẩm bẩm lịch trình mà bản thân bà còn nhớ không nổi.

Rồi… rầm rầm rầm… đồng loạt 5 chiếc SUV còn lại mở cửa. Hơn 20 vệ sĩ cao lớn, mặc vest xám, kính đen, dàn hàng bước xuống cùng một nhịp.

Tạ Chấn đứng giữa con phố cũ kỹ, chắp tay sau lưng, ngước nhìn bảng hiệu lâu năm nghiêng ngả, tường nhà bong tróc, dây điện chằng chịt.

Ông nheo mắt một cái… rồi bất giác nở nụ cười đắc ý:

“Từ giây phút này… nơi này là lãnh địa của Cửu Long.”

Bà trợ lý đứng bên cạnh gật đầu mạnh đến mức lớp phấn trên mặt rơi xuống một ít, bay lả tả như bụi phấn.

Không lâu sau… cả thị trấn nổ tung tin tức.

Người dân trong các con phố đua nhau mở hòm thư. Ai mở ra cũng có một tờ giấy thông báo in đậm:

Sẽ tiến hành giải tỏa.

Đền bù sẽ được chi trả, nhưng chỉ cho người chứng minh được sổ sách nhà đất thuộc quyền sở hữu.

Việc đền bù chỉ kéo dài 1 tuần.

Sau 1 tháng sẽ bắt đầu tháo dỡ.’

Khi người đầu tiên đọc xong, gương mặt tái mét.

Người thứ hai thì la lên:

“Một tuần?! Sổ đỏ của tôi kẹp trong cuốn từ điển… mà cuốn từ điển thì mất từ hồi năm ngoái!”

Một bác thì ôm đầu than trời:

“Nhà tôi ba đời truyền lại, mà giấy tờ nằm ở đâu chỉ có ông cố mới biết!”

Chỉ trong vòng một buổi, cả khu phố trở nên náo loạn. Người chạy đi photo giấy tờ, người lôi rương gỗ từ thời ông bà ra bới tung. Mấy bà hàng xóm thì tụ tập bàn luận như họp quốc hội:

“Không đền bù thì biết sống ở đâu?”

“Trời ơi sao làm gấp vậy?”

“Chắc họ muốn dân không kịp trở tay!”

“Phải rồi! Mặt ông chủ tịch nhìn gian gian lắm!”

Không khí vừa lo lắng, vừa tức giận, vừa ồn ào.

Cứ mỗi khi một người mở miệng than vãn là 5 người khác hưởng ứng như hợp xướng.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló lên đỉnh mái nhà xập xệ của khu phố, người dân đã tụ tập đông nghịt quanh khu vực mà Tập đoàn Cửu Long đang dựng lều làm “trụ sở tạm”.

Một bác trung niên tay chống nạnh, miệng hét to như loa phường.

Một bà bán bún bò còn đeo nguyên tạp dề đầy nước lèo.

Một thanh niên tóc vuốt keo dựng đứng, vẻ mặt bức xúc như vừa bị cắt mất Wifi.

Một cụ già 70 tuổi ôm sổ hộ khẩu cũ đến mức chữ mờ gần hết.

Cuộc đối đầu bắt đầu…

Một bác đàn ông bụng hơi to, tiến lên trước, chỉ tay vào nhóm vệ sĩ:

“Các anh mở miệng là giải tỏa! Nhà tui ba đời ở đây, giờ bảo dọn là dọn sao?”

Một vệ sĩ cao gần 2 mét, giọng trầm thấp:

“Xin giữ khoảng cách. Vui lòng di chuyển về sau đường vạch đỏ.”

Dân khu phố nhìn xuống đất.

Không hề có vạch đỏ.

Bà bán bún bò la lên:

“Vạch đỏ ở đâu?”

Một vệ sĩ khác vẫn không đổi sắc mặt:

“Vạch đỏ… sẽ được kẻ sau.”

Cả dân làng nhao nhao.

Không khí càng lúc càng nóng…

Một cậu thanh niên bực quá, bước tới gần:

“Đền bù mà cho có 1 tuần, ai mà xoay kịp? Các anh tính ép người dân à?”

Gã sĩ trước mặt, không nói gì, chỉ đưa tay… kéo nhẹ gọng kính lên.

Cậu thanh niên lập tức lùi một bước:

“Ờ… nhưng mà kéo kính lên làm gì? Định làm gì nhau hả?”

Cuối cùng một vệ sĩ cao nhất giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, giọng to và rành rọt:

“Người dân vui lòng giữ trật tự. Hồ sơ và khiếu nại sẽ được tiếp nhận… khi có mặt lãnh đạo.”

Ngay lập tức, cả đám dân đồng thanh:

“Vậy ông Chủ tịch ở đâu?”

Từ phía xa, tiếng máy ảnh “tách tách tách” vang lên.

Chủ tịch Tạ Chấn đang… đứng chụp hình với cái biển tên thị trấn, mặt cười tươi rói.

Dân phố nhìn cảnh đó mà máu nóng dồn lên mặt, mặt dồn lên não.

Vệ sĩ hoảng hốt lập tức đứng chắn, tạo thành bức tường xám đồ sộ để ngăn đám đông đang bắt đầu tràn lên.

Giữa lúc dân phố đang la hét, vệ sĩ đang căng như dây đàn, thì ở cuối con đường vang lên tiếng…

“U… u… u…” kéo dài, trầm ấm, dứt khoát.

Mọi người quay lại.

Một đoàn xe cảnh sát gồm 5 chiếc nối đuôi nhau tiến vào, đèn chớp nhấp nháy xanh đỏ.

Dân khu phố lập tức reo ầm lên:

“Ông Ngộ tới rồi! Cảnh sát trưởng tới rồi!”

Chiếc xe đi đầu dừng lại, cửa mở ra, giày đen bóng bước xuống đất trước.

Rồi ông Ngộ xuất hiện…

Ông vẫn dáng vẻ đặc trưng: Lưng thẳng, tay chắp sau. Khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc như vừa soi camera an ninh cả đêm không ngủ. Ánh nắng chiếu lên cái bảng tên: “Cảnh Sát Trưởng LÝ TỈNH NGỘ” lấp lánh như một lời tuyên bố quyền lực.

Các cảnh sát phía sau mở cửa đồng loạt, đội hình bước xuống gọn gàng, dứt khoát, chẳng kém gì nhóm vệ sĩ.

Hai phe đứng nhìn nhau.

Không khí đặc quánh lại.

Một vệ sĩ to con nhất bước lên, giống như “đại diện lực lượng cơ bắp”:

“Khu vực này đang được tập đoàn Cửu Long quản lý tạm thời. Vui lòng giữ khoảng cách.”

Ông Ngộ không nhúc nhích.

Ông nhìn từ đầu đến chân người vệ sĩ, rồi chậm rãi hỏi:

“Cậu tên gì?”

Vệ sĩ hơi khựng, đứng thẳng hơn:

“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.”

Ông Ngộ gật gù:

“Tốt. Để sau này lập biên bản khỏi ghi sai.”

Dân phố phía sau rần rần.

Một vệ sĩ khác chen lên:

“Chúng tôi làm theo chỉ thị. Đề nghị lực lượng cảnh sát không cản trở.”

Ông Ngộ nheo mắt:

“Cản trở? Tập đoàn của các anh tới đây chưa báo với tôi một câu, lại dựng rào chắn, gây “bối rối” dân phố”

Cả đội cảnh sát phía sau đứng nghiêm như chờ hiệu lệnh.

Một cảnh sát trẻ bước tới, nói nhỏ với ông:

“Sếp, nếu họ gây mất trật tự nữa, chúng ta có thể yêu cầu giải tán.”

Từ phía bên vệ sĩ, một người khác rút từ bộ đàm ra:

“Báo cáo, cảnh sát địa phương đang gây áp lực. Yêu cầu chỉ đạo từ chủ tịch!”

Ông Ngộ nhướng mày:

“Chủ tịch nào?”

Vệ sĩ đồng loạt nghiêng đầu sang bên… hướng Chủ tịch Tạ Chấn… lúc này đang… đứng chỉnh tóc, chụp nốt tấm hình cuối. Khi nhận ra mọi ánh mắt đổ dồn về mình, ông giật mình nhét vội điện thoại vào túi, hắng giọng bước tới bằng dáng vẻ quyền lực quen thuộc…

Ông Ngộ cau mày:

“Ông là người chỉ đạo nhóm vệ sĩ này dựng kiểm soát tuyến phố mà không báo cáo chính quyền địa phương?”

Tạ Chấn đáp bằng giọng điềm tĩnh:

“Tập đoàn tôi chỉ đang hỗ trợ thi hành dự án của thành phố. Mọi thủ tục đều hợp pháp.”

Ông Ngộ tiến thêm nửa bước:

“Hợp pháp? Tôi là cảnh sát trưởng ở đây mà còn chưa nhận được giấy tờ gì.”

Bà trợ lý tóc tém chen lên, giơ tập hồ sơ.

Tạ Chấn, kéo nhẹ cổ áo.

Vệ sĩ lại đưa tay lên kính đen, nhìn cảnh sát chằm chằm.

Cảnh sát cũng đưa tay lên đai thắt lưng, sát cạnh bộ đàm.

Không khí đúng kiểu: Chỉ cần một con muỗi bay qua cũng nghe tiếng cánh đập.

Ông Ngộ hít một hơi, giọng hạ xuống nhưng đầy áp lực:

“Tôi cho ông mười phút. Tập đoàn ông phải dừng toàn bộ việc lập rào, dừng đe nẹt dân phố. Muốn làm dự án, phải theo đúng luật. Còn luật ở đây… do tôi giám sát.”

Tạ Chấn nheo mắt:

“Ông đang thách thức tôi?”

Ông Ngộ đáp ngay, không đổi sắc mặt:

“Không! Tôi đang nhắc ông… đây là địa bàn của tôi.”…