Gái Gú Việt Nam

Chạm…! – Tác giả Thiên Hạ Du Mục

Phần 11: Cái Tên
Gà còn chưa kịp gáy…

Trời còn chưa sáng hẳn…

Gió lạnh sớm mai thổi lên mặt đến tê rát, vậy mà một đôi nam nữ trẻ tuổi đã len lén xuất hiện trước cổng bệnh viện lớn như hai “cao thủ mở hàng” cho cả khu khám bệnh.

Cô gái mặc một cái áo ấm to đến mức chỉ cần gió mạnh thêm chút nữa là cô có thể bay như khinh khí cầu, mũ trùm kín mít, khẩu trang kéo lên tận mũi, khăn quấn kín cổ. Cuối cùng, người ta chỉ nhìn thấy hai con mắt tròn vo, long lanh.

Trong khi đó, hắn ngồi cạnh như một vệ sĩ “thiếu ngủ”, đầu tóc rối bù, hai tay xoa xoa liên tục. Xoa xong hắn lại đặt hai bàn tay nóng lên má cô, động tác rất nghiêm túc và chân thành.

Cô gái nhích đầu về phía hắn một chút, hai con mắt lim dim đầy biết ơn.

Phía sau họ là một đống hành lý được chất lên gọn gàng… theo kiểu không thể gọn hơn được nữa. Một chiếc balo phồng như bụng ông Địa, hai túi to nào là áo mưa, hộp bánh, chai nước, rồi đâu đó còn ló ra cây dù và một cái gối nho nhỏ.

Nhìn tổng thể, người ta có cảm giác hai đứa này không phải đi khám bệnh mà đang tính… sống tạm trước cổng bệnh viện vài ba tháng trời.

Lâu lâu hắn lại ngó về phía cái cổng bệnh viện còn đóng im lìm. Cô thì thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt hắn, rồi lại thở dài cam chịu.

Tiếng rao:

“Xôi đây… ai mua xôi không? Nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây.” Tiếng rao lảnh lót của xe hàng bán xôi vừa lướt qua…

Một vài người đi ngang, nhìn hai đứa ngồi bơ phờ, vẻ mặt họ vừa tò mò vừa thương cảm. Có bác lớn tuổi còn ngó đống đồ đạc rồi lẩm bẩm:

“Chà, tụi nhỏ chuẩn bị dữ vậy… hẳn là đi bụi rồi bị lạc đường đây mà… mà trông có vẻ rất đói… ơh… xôi xôi”.

Còn đôi trẻ thì ngồi sát nhau run lên từng đợt, nhưng vẫn kiên trì, cứ mỗi vài phút lại thì thầm:

“Chừng nào cổng mở ra anh?”

“Chưa… mà lạnh quá…”

“Ráng đi, mình tới sớm lắm rồi… chắc là được số đẹp đó.”

Nói vậy thôi, nhưng trong lòng hai người, đều có chung một câu hỏi lớn:

“Rốt cuộc ai là người đã nghĩ ra cái khái niệm phải xếp hàng từ tờ mờ sáng này vậy chứ…”

Đúng 5 giờ sáng, tiếng chuông bệnh viện vừa vang lên ba nhịp:

“Tinh… Tinh… Tinh!”

Cánh cổng tự động từ từ mở ra, ánh đèn khu khám bệnh lóe lên một tia sáng như báo hiệu.

Không ai nói ai, cô và hắn bật dậy cùng lúc, rồi phóng đi như hai mũi tên, như vừa được bắn ra từ dây cung kéo căng hết mức. Gió lạnh quất vào mặt, nhưng cả hai vẫn lao thẳng vào trong, không một chút do dự.

Chưa kịp định thần, một âm thanh ầm ầm phía sau vang lên:

“Tụi nó vô rồi kìa! Mau lên…”

Hắn liếc nhanh qua vai và… suýt đứng tim.

Một đám người rầm rộ đang lao theo, gồm các ông cụ bà cụ, các cô chú đeo khẩu trang như ninja, thanh niên ôm giấy tờ chạy như gió, thậm chí có cả mấy đứa trẻ ngủ gật vẫn bị cha mẹ kéo theo… tất cả, đang lao tới như một cơn sóng thần dữ dội.

Sàn bệnh viện như rung chuyển vì tiếng bước chân.

Cô hốt hoảng thốt lên:

“Nhanh… Đằng sau đông quá!!”

Hắn nghiêm mặt, giọng như tướng quân hô to:

“Em bám theo anh… mau!”

Hai người phóng tới quầy lấy số thứ tự. Cô vươn tay, hắn đưa tay phủ lên, cả hai đập vào nút bấm “tách tách” liên hoàn như đang hack máy. Giấy số vừa nhảy ra, họ giật lấy cái “pặc”, rồi vội chạy…

Nhưng… định mệnh đâu để yên.

Đến chỗ nộp sổ khám, họ vừa đặt sổ vào thì… xoẹt… Một vài bàn tay thần tốc như sử dụng tuyệt kỹ, chộp lấy chỗ trống, đặt sổ trước cả họ.

Một giọng bình thản nhưng đầy tự hào vang lên:

“Số 8 nha… tụi con.”

Hai đứa quay lại. Là một chú trung niên mặt lạnh như sương đêm, dáng người nhỏ nhưng tốc độ thì vượt xa tia chớp.

Không ai biết chú xuất hiện từ góc tối nào, chỉ biết chú đã dùng tốc độ “bàn thờ”.

Cô trợn tròn mắt:

“Ủa? Mình chạy như bay mà… vẫn chậm hơn?!”

Hắn nhìn số trên tay chú đó:

“… Không thể nào… là số 7 sao?”

Chú chỉ nhún vai, rồi ung dung bỏ đi trong ánh mắt sững sờ của hai đứa.

Thất thần hồi lâu, cô và hắn tìm được hai ghế trống duy nhất trong sảnh, cả hai ngồi xuống, thở dồn dập.

Nhưng ngay lập tức, cô mở balo, lôi ra một hộp xôi nóng hổi. Hương xôi lan ra thơm lừng khiến vài người bên cạnh liếc sang đầy ghen tị. Cô bẻ một miếng đút cho hắn, hắn thì móc ra chai nước lọc, mở nắp đưa cho cô.

Cô uống vài ngụm, mắt long lanh.

Hắn nhìn cô, ánh mắt thoáng yêu chiều.

Xung quanh, tiếng loa gọi số bắt đầu vang lên, từng tiếng một như đang gõ vào tim.

Trong phòng khám số 2, không khí vốn đã yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bút lạch cạch. Bác sĩ vừa khám xong số 7, thở dài một hơi đầy mệt mỏi rồi đưa tay cầm cuốn sổ tiếp theo trong rổ.

Ông mở ra…

Vừa nhìn thấy tên bệnh nhân, ánh mắt ông khựng lại.

Miệng hơi mở ra.

Râu mép khẽ run run.

Ông nhìn quanh phòng khám như muốn xác định lại thực tại.

Nhìn tường.

Nhìn bàn.

Nhìn ghế.

Nhìn lại cuốn sổ.

Cuối cùng, ông lẩm bẩm như tự trấn an:

“Chắc họ nhầm… đây đâu phải phòng khám thú y…”

Trên bìa sổ, chữ to đùng: Tên bệnh nhân: GẤU.

Ông im lặng 2 giây, đặt cuốn sổ qua một bên như đang tránh xa một chuyện kỳ lạ, rồi… tiếp tục gọi số khác như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài sảnh chờ…

Vừa thấy số 7 tắt, cô và hắn lập tức đứng bật dậy, rối rít mừng rỡ…

Cô bóp tay hắn:

“Tới lượt mình rồi anh!”

Hắn gật đầu, mặt căng thẳng nhưng ánh mắt sáng rực.

Nhưng rồi…

1 giây, 2 giây, 3 giây sau, màn hình thông báo “Ting” một cái… và hiện lên số 9.

Hai đứa đứng hình.

Mắt mở to.

Miệng cứng đờ.

Hắn dụi mắt.

Cô dụi mắt.

Rồi cả hai nhìn nhau hoang mang tột độ như bị đẩy vào vũ trụ song song.

“Không thể nào… chắc do lỗi kỹ thuật…” hắn trấn an cô.

“Chắc vậy… mình đợi thêm chút nữa xem sao…” cô lắp bắp trấn an hắn.

Rồi họ… chờ…

Chờ thêm.

Chờ nữa.

Chờ hoài.

Chờ cho đến khi niềm tin bắt đầu rơi rụng từng mảnh.

Trên bảng điện tử:

Số 234 sáng rực.

Trong khi con số 8…

Vẫn như một huyền thoại chưa từng tồn tại.

Nhìn cảnh ấy, cô gái muốn bật khóc, còn hắn thì siết chặt tay cô như muốn nói:

“Ráng đi em… đừng bỏ cuộc… số 8 sẽ đến… dù trễ 8 tiếng…”

Cơn bùng nổ nhẫn nại…

Không thể chịu đựng hơn, khi thấy một cô y tá đi ngang, cô liền chộp lấy cơ hội:

“Cô y tá ơi! Số 8! Số 8 từ sáng tới giờ chưa được gọi!!”

Cô y tá thoáng nghĩ, rồi nói:

“Vậy sao… để tôi vào hỏi bác sĩ.”

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt rạng rỡ như tìm thấy hy vọng cuối cùng.

Trong phòng khám…

Cô y tá gõ cửa, rồi mở bước vào trong:

“Bác sĩ, số 8 đâu rồi? Tên là… Gấu.”

Ông bác sĩ đang viết hồ sơ, nghe tới chữ Gấu, cây bút khựng nhẹ.

Râu mép giật nhẹ một cái.

Mồ hôi lấm tấm trên thái dương.

Chậm rãi…

Rất chậm…

Ông quay đầu nhìn sang cái bàn bên cạnh.

Nơi cuốn sổ số 8 nằm một mình, trơ trọi, cô đơn, bị ruồng bỏ từ đầu buổi sáng.

Ông nuốt nước bọt.

Thở một hơi dài đầy số phận.

“… Àh… bác quên.”

Cuối cùng… số 8 sáng lên…

Khi bảng điện tử “ting” lên một tiếng, số 8 lóe sáng như một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại. Cả hai đứa mắt sáng như đèn pha ô tô, mừng đến độ muốn tuôn trào bật khóc.

Cô xúc động tới mức nói không thành câu:

“Trời ơi… số 8… nó… nó sống lại rồi…”

Hắn đứng phắt dậy, siết tay cô thật chặt.

Cô thì ở lại giữ đống hành lý như giữ báu vật, đôi mắt nhìn theo hắn đầy bệnh rịnh tiễn đưa.

Hắn bước từng bước vào phòng khám như một người hùng, bóng lưng đầy vẻ oằn oại của một người đã đợi… từ mỏi mòn đến héo úa.

Cánh cửa phòng khám khép lại “tách” một tiếng, cô nhìn theo mà tim như rơi xuống, nhưng bất giác lại nở một nụ cười của hạnh phúc.

Trong không gian nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng hắt xuống những bộ bàn ghế phủ khăn trắng tinh tạo nên vẻ trang nhã nhưng lạnh lẽo. Âm thanh dao nĩa va nhẹ vào đĩa, tiếng đàn piano dìu dặt ở góc phòng càng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề.

Ở chiếc bàn khuất sau tấm rèm nhung màu rượu chát, một vị lãnh đạo cấp cao trông điềm tĩnh đang thong thả dùng điểm tâm. Đối diện ông là Tạ Chấn, chủ tịch tập đoàn Cửu Long, ngồi thẳng lưng nhưng hai tay siết nhẹ vào thành ghế, như cố giấu đi sự nôn nóng bên trong.

Trên bàn, sát cạnh chiếc tách cà phê sứ trắng, đặt một túi lớn màu đen sang trọng. Phần miệng túi hơi hé mở để lộ các sấp ngoại tệ xếp gọn, ánh lên một sắc màu lạnh lẽo khiến cả chiếc bàn như bị phủ bởi một tầng áp lực vô hình.

Tạ Chấn khẽ liếc vào đó, khóe mắt ánh lên một tia đắc thắng đầy tự tin. Từ ngày nhận được thông báo: Tập đoàn Tôn Thiên đồng ý cung ứng 80% vốn đầu tư cho dự án quy hoạch, xây dựng khu dân cư cao cấp ở khu ngoại ô phía Nam, quy mô bước đầu dự kiến 1000 biệt thự lớn nhỏ thì toàn bộ tham vọng trong ông như được châm ngòi. Dự án đó là chìa khóa đưa Cửu Long lên một tầm cao mới, và ông không muốn bất kỳ sự chậm trễ nào cản bước.

Vị lãnh đạo đặt chiếc thìa xuống, phủi khẽ vụn bánh trên tay. Ông không nói gì, chỉ im lặng đưa tay mở chiếc cặp da bên cạnh. Tiếng khóa kim loại bật lên một cách sắc lạnh, khiến tim Tạ Chấn khẽ giật mình dù gương mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.

Tờ quyết định quy hoạch được lấy ra, đặt giữa bàn.

Khoảnh khắc ấy, cả nhà hàng dường như lùi lại phía sau. Tạ Chấn nín thở, ánh mắt chăm chăm vào từng cử động của đối phương.

Vị lãnh đạo cầm bút, xoay nhẹ nắp bút giữa các ngón tay như cố tình kéo dài giây phút này. Mãi đến khi ông nhìn lướt qua túi tiền một lần duy nhất, nhanh, sắc, và lạnh… bàn tay mới từ từ hạ xuống.

Ký… rẹt.

Nét mực xanh thẳng mạnh, dứt khoát.

Tạ Chấn hít vào một hơi thật sâu, lòng ngập tràn sự thỏa mãn khó giấu. Khóe môi ông khẽ cong lên, chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua, đủ để lộ ra cảm giác chiến thắng đã dồn nén nhiều ngày.

Nhà hàng vẫn vang lên tiếng đàn du dương… nhưng với Tạ Chấn, nó chẳng khác gì khúc khải hoàn.

Khi vị lãnh đạo đã rời khỏi bàn, bước chân ông ta chìm vào dãy hành lang dài dẫn ra cửa chính, không gian quanh Tạ Chấn như nhẹ bớt một tầng áp lực. Tuy vậy, đôi mắt ông vẫn ánh lên sự cảnh giác quen thuộc, thói quen của người từng trải qua quá nhiều cuộc thương lượng ngầm.

Tạ Chấn chậm rãi đặt tách cà phê xuống, hơi ngửa người vào lưng ghế rồi đưa tay vào túi áo vest, rút chiếc điện thoại sang trọng màu đen bóng.

Giọng ông thấp, gọn và sắc như lưỡi dao:

“Bước chuẩn bị và thủ tục đã hoàn tất.”

Dừng một nhịp, ông liếc quanh phòng lần nữa, chắc chắn không ai để ý.

“Tập hợp nhân lực. Ngày mai xuất phát. Không được chậm trễ thêm một giây phút nào.”

Ở đầu dây bên kia, người quản lý riêng đáp rất nhanh:

“Vâng, thưa chủ tịch. Tôi sẽ triển khai ngay.”

Tạ Chấn cúp máy. Bàn tay ông không run, nhưng hơi siết nhẹ, như thể cả cơ thể đang dồn lại một nguồn khí lực sắp bùng nổ. Trong đầu ông, những kế hoạch chồng chéo xoay vòng như một guồng máy đã lên dây cót quá lâu, giờ chỉ chờ ngày khởi động.

Ông đưa tay ra hiệu. Một phục vụ trẻ lập tức bước đến, hơi cúi người:

“Dạ, thưa ông, ông cần gì thêm ạ?”

Tạ Chấn đứng dậy, chỉnh lại cổ tay áo, gật nhẹ:

“Tính tiền.”

Rồi như nhớ ra điều gì, ông khẽ liếc sang người phục vụ, khóe môi nhếch rất nhẹ:

“À… thêm tiền tip.”

Người phục vụ thoáng tròn mắt rồi cúi đầu cảm ơn, còn Tạ Chấn bước ra khỏi phòng ăn với dáng vẻ của một người đã nắm chắc phần thắng trong tay, từng bước đi của ông vang lên đều đặn, trầm, và đầy quyền lực…